Thứ Sáu, 31 tháng 7, 2015

Mặt trời và mặt trăng, cái nào quan trọng hơn?

3053796924_529d884070

Có một câu chuyện kể rằng: Một ngày nọ, có một người hỏi một vị lão tiên sinh, mặt trời và mặt trăng, cái nào quan trọng hơn?

Vị lão tiên sinh kia suy nghĩ nửa ngày, mới trả lời: “Là mặt trăng, mặt trăng quan trọng hơn”. “tại sao?”

“Bởi vì mặt trăng chiếu sáng vào ban đêm, đó là thời điểm chúng ta cần ánh sáng nhất, còn mặt trời lại chiếu sáng vào ban ngày mà ban ngày chúng ta đã có đủ ánh sáng rồi.”

 Bạn có lẽ sẽ cười vị lão tiên sinh này là hồ đồ, nhưng mà bạn không biết là có rất nhiều người cũng nghĩ như thế sao? Người mà hàng ngày chăm sóc bạn, bạn cũng không cảm nhận được điều gì cả? Nhưng nếu là một người xa lạ ngẫu nhiên giúp đỡ bạn, bạn sẽ cho rằng đó là một người tốt, cha mẹ và người thân của bạn luôn luôn vì bạn mà hy sinh, mà đánh đổi nhưng bạn lại cảm thấy đó là việc đương nhiên, thậm chí có khi còn thấy phiền toái. Một khi người ngoài làm một việc na ná như thế thì bạn lại sẽ hết sức cảm kích. Đây chẳng phải là giống như đã hồ đồ“cảm kích ánh trăng mà phủ nhận mặt trời” hay sao?

r1B001EE3utr1030ng_zps8e48675d

Một cô gái đã có một cuộc tranh cãi với mẹ của mình, tức giận đến mức tông cửa chạy ra ngoài và quyết định không bao giờ trở về ngôi nhà chán ghét này nữa. Cô đã đi lang thang cả ngày ở bên ngoài, đến lúc bụng đói cồn cào, nhưng lại không có một đồng tiền nào, mà lại không muốn trở về nhà để ăn cơm. Mãi đến lúc trời tối, cô mới đi vào một quán mì, ngửi thấy mùi mì thơm tỏa ra. Cô thực sự rất muốn được ăn một bát, nhưng trên người không có tiền, chỉ có thể liên tục nuốt nước miếng.

Bỗng nhiên, ông chủ quán mì ân cần hỏi han: “Cháu gái, cháu có muốn ăn mì không?”, cô gái ngượng ngùng trả lời: “à, nhưng mà, cháu không mang tiền”. Ông chủ nghe xong cười to: “haha, không sao cả, hôm nay cứ coi như bác mời cháu đi!”

150504-cuoc-doi-thoai-trong-quan-mi-1-thumb
                                                                   (Ảnh minh họa)

Cô gái quả thực không thể tin vào lỗ tai mình, cô ngồi xuống, ngay lúc đó, một bát mì được mang ra, cô ăn say sưa, và nói: “Bác chủ quán, bác thật là một người tốt!”

Ông chủ quán nói,: “Ồ, sao cháu lại nói vậy?”, cô gái trả lời: “Chúng ta vốn không quen biết nhau, bác lại đối xử tốt với cháu như vậy, không giống như mẹ của cháu, hoàn toàn không hiểu được những nhu cầu và ý nghĩ của cháu, thật là bực mình!”

Ông chủ quán lại cười: “haha, cháu gái, bác chẳng qua mới chỉ cho cháu một bát mì thôi, mà cháu đã cảm kích bác như thế, thế mà mẹ của cháu đã nấu cơm cho cháu hai mươi mấy năm nay, cháu chẳng phải là càng nên cảm kích mẹ của cháu hay sao?”

Nghe ông chủ quán nói xong, cô gái như tỉnh giấc mơ, lập tức nước mắt trào ra, cô bỏ mặc nửa bát mì còn lại mà vội vàng chạy về nhà.

Mới đến ngõ trước cổng nhà, cô đã nhìn thấy bóng mẹ xa xa, đang lo lắng nhìn quanh bốn phía cổng ra vào, trái tim cô như thắt lại, cô cảm thấy muốn nói một ngàn lần một vạn lần lời xin lỗi với mẹ của mình. Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng thì mẹ của cô đã nghênh đón và nói: “trời ơi, con cả ngày đã đi đâu thế này? Mau mau, đi vào nhà rửa chân tay, ăn cơm tối đi.”

Tối hôm đó, cô gái mới cảm nhận được sâu sắc tình yêu của mẹ đối với mình.

Khi đã quen với sự hiện diện của mặt trời, mọi người đã quên mất là nó đem lại cho mọi người ánh sáng, khi đã quen với sự chăm sóc của người thân, mọi người thường quên mất họ đã cho mình sự ấm cúng, một người quen được chăm sóc từng li từng tí thì ngược lại sẽ không thấy biết ơn, vì họ cho rằng, ban ngày đã đủ ánh sáng rồi, cho nên mặt trời là dư thừa, không cần thiết.

Hy vọng trong chúng ta mỗi người đều biết mặt trời và mặt trăng, cái nào quan trọng hơn.

ht

Trong cuộc sống thực tại, chúng ta thường hay không để mắt đến những điều mình đã có, cho rằng chúng là lẽ đương nhiên, không có gì quan trọng với mình, mà lại đi phàn nàn số phận bất công, như thể là thế giới này thiếu nợ chúng ta rất nhiều thứ vậy.

Kỳ thực, biết ơn cũng là một loại thái độ tích cực của cuộc sống, đúng như một số người đã nói:“Hãy cảm ơn người đã làm bạn tổn thương bởi vì họ là người đã tôi luyện ý chí của bạn, hãy cảm ơn người đã lừa dối bạn bởi vì họ đã làm phong phú thêm kinh nghiệm của bạn, hãy cảm ơn người đã coi thường bạn bởi vì họ đã làm thức tỉnh lòng tự tôn của bạn…”. Cần phải mang một tấm lòng biết ơn, biết ơn số phận, biết ơn hết thảy những người đã giúp bạn trưởng thành, biết ơn hết thảy những gì ở xung quanh mình.

Để có một tấm lòng biết ơn, yêu cầu chúng ta cần phải để tâm quan sát, dụng tâm cảm ngộ, càng cần chúng ta phải biết yêu thương. Cỏ cây sinh trưởng phát triển mạnh mẽ là để báo đáp ân huệ của mặt trời mùa xuân, chim chóc liều mình kiếm ăn là để báo đáp ân huệ được nuôi nấng, cây mạ phát triển khỏe mạnh là để báo đáp ân huệ của dòng nước mát, con cái cố gắng học tập là để báo đáp công ơn sinh thành và dạy dỗ của cha mẹ.

Hãy học cách biết ơn đi! Khi bạn cảm ơn cuộc đời, cuộc đời sẽ ban thưởng cho bạn ánh nắng mặt trời rực rỡ. Bạn oán trách trời đất, khả năng cuối cùng chỉ có hai bàn tay trắng mà thôi! Không phải vậy sao? Mây cuốn mây bay, hoa nở hoa tàn đều đáng để chúng ta quý trọng, cảm ơn mặt trăng, càng cần phải cảm ơn mặt trời!

21-bai-hoc-ve-cuoc-song-6

Theo NTDTV

Mai Trà biên dịch

(Đại Kỷ Nguyên VN)

Song Chi - Trở về với thiên nhiên.

Khi còn ở Việt Nam, phải thú thực là tôi ít quan tâm đến thiên nhiên, chỉ trừ khi đi…chọn cảnh để làm phim! Một phần do sống ở một thành phố lớn, đông đúc, náo nhiệt như Sài Gòn, không còn chỗ cho thiên nhiên đã đành mà ngay cả bầu trời, mặt trăng hay mặt trời mọc, mặt trời lặn cũng bị che khuất sau những tòa nhà cao tầng, dây điện giăng chằng chịt khắp nơi. Nhưng cho dù có đi du lịch trong Nam ngoài Bắc, tôi cũng chỉ chú ý đến chỗ nghỉ tiện nghi, nhà hàng, quán ăn ngon, quán café thú vị…hơn là thiên nhiên.


Nhiều khi lẩn thẩn tự hỏi tại sao. Vì quá bận rộn, quay vòng với cuộc sống, vì thiên nhiên ở VN tuy đẹp không thua kém bất cứ quốc gia nào trên thế giới nhưng đã bị che chắn khỏi tầm nhìn bởi muôn vàn thứ vật cản do con người tạo ra, bị tàn phá cũng do con người, hay vì khi du lịch ở VN người ta cũng không thật sự thoải mái, tĩnh tâm để tận hưởng thiên nhiên bởi lúc nào cũng có chuyện gì đó làm cho bực mình, phân tâm như bụi bặm, tiếng ồn trên đường, nạn chặt chém, móc túi, gian lận…khắp nơi? Không biết.

Từ khi ra nước ngoài, sống tại Na Uy và đi du lịch nước khác, tôi có thì giờ để thưởng thức thiên nhiên hơn. Na Uy xứ rộng người thưa, có biển bao quanh, nhiều núi, đồi, vịnh, nhiều đèo khúc khuỷu, thiên nhiên vừa khắc nghiệt vừa có vẻ đẹp hùng vĩ. Dân Na Uy cũng như các dân tộc Bắc Âu khác vốn nổi tiếng là sống với thiên nhiên, chuộng thể thao. Rất nhiều gia đình từ trung lưu trở lên có nhà nghỉ mùa hè hoặc mùa đông. Mùa hè thì đi biển, bơi, lái tàu, lướt sóng, đi dã ngoại. Mùa đông lên núi, trượt tuyết, hay đơn giản chỉ là tắt hết mọi tiện nghi của đời sống hiện đại, tắt mọi thiết bị như điện thoại, TV, laptop để sống trong những cái nhà gỗ nhỏ, bên bếp lửa và thưởng thức sự tĩnh lặng, nghỉ ngơi.

Là một con người của thành phố lớn, lúc đầu tôi cũng không cảm thấy quen thuộc, gần gũi với thiên nhiên. Tôi vẫn thích đi du lịch ở những thành phố có đời sống văn hóa tinh thần phong phú, có nhiều thứ để xem như bảo tàng, gallery, nhà hát, những quán café, nhà hàng ngon…Nhưng bên cạnh đó, dần dần tôi tập tìm cách tận hưởng thiên nhiên và sự bình yên.

Như đã nói Na Uy có diện tích xấp xỉ VN thậm chí còn nhỉnh hơn một chút, (385,178 km2 so với VN 332,698 km2 ) nhưng dân số chỉ có khoảng trên 5,1 triệu người (số liệu của Wikipedia năm 2013); nên dù ở những thành phố nhỏ như Grimstad với dân số chỉ có hơn 20,000 người, Lillehammer khoảng hơn 26, 000 dân, Fredrikstad có khoảng hơn 75, 000 dân…hay ở giữa thành phố lớn nhất nước là Oslo với dân số cả nội ô và ngoại ô khoảng 950, 000 người, thiên nhiên luôn luôn có chỗ cho tầm mắt con người tha hồ nghỉ ngơi. Luôn luôn có những công viên với những bãi cỏ xanh ngát, những dòng sông, hồ hoặc biển và núi. Và bầu trời thoáng đãng trên đầu.

Tận hưởng thiên nhiên, nhiều khi chỉ đơn giản như một ngày hè nằm ngửa duỗi dài trên bãi cỏ xanh mướt ở thành phố nhỏ Kristiansand, ngắm bầu trời xanh trong vắt mênh mang để rồi ngủ quên lúc nào không hay, với quyển sách vẫn để mở trên tay và cái earphone nghe nhạc vẫn còn cắm trong tai… Đôi khi dạo quanh khu chợ trời ở phố cổ của thành phố Fredrikstad, tìm mua một món đồ cũ/cổ chỉ với ý thích, rồi ngồi nhấm nháp ly kem lạnh trong một quán café nhỏ, ấm cúng.

Đôi khi, vào một ngày hè nắng, đi picnic ở một công viên xanh ngắt hoặc trên bãi biển bên ngoài thành phố Oslo, cùng gia đình, bạn bè… nướng thịt ăn ngoài trời, rồi nghỉ ngơi thư giãn.

                                          Công viên Sognsvann, Oslo. Ảnh: Di Nguyễn.

Đôi khi đi xa tới những vùng như Haukeliseter, một khu du lịch nghỉ dưỡng khá nổi tiếng của Na Uy, được bao bọc bởi những dãy núi cao phủ tuyết trắng xóa quanh năm và trên con đường vòng lên núi, hai bên đường tuyết đọng cao ngất ngay cả giữa mùa hè. Ở đây du khách ngồi trong nhà hàng vừa ăn vừa nhìn ra quang cảnh bên ngoài qua khung cửa kính chạy suốt chiều dài ngôi nhà. Du khách có thể tắm sauna bằng bếp củi lửa nóng rừng rực, và vào mùa đông quanh đó có những quán bar nhỏ xây bằng gỗ hình chóp như kim tự tháp, bên trong có bếp lửa, du khách chui vào trong, ngồi quanh bếp lửa vừa xuýt xoa vì hơi nóng, vừa uống rượu vừa nói chuyện rì rầm.

Dãy núi tuyết phủ như vậy mà vẫn có những người đi bộ lên núi. Nghe một số người Na Uy kể có một người đàn ông từ mấy năm nay bỗng có ý thích sống một mình trên núi cao, cắm lều khi chỗ này khi chỗ khác, sống một cuộc đời hoàn toàn hoang dã, không ai biết đích xác hiện tại ông ta ở đâu.


                Khu du lịch Haukeliseter và con đường hai bên tuyết đóng băng cao ngất. Ảnh: SC.

Trên con đường dưới chân núi có một ngôi nhà gỗ nhỏ, vừa làm chỗ ở cho một gia đình người Na Uy vừa làm quán bán thức ăn cho khách qua đường-quán chỉ bán có hai món, một món giống như một thứ cháo sữa ngọt gọi là rømmegraut và bánh waffle (tiếng Na Uy: vaffel) ngọt và café đen không đường theo kiểu uống của người Na Uy. Bà chủ quán chừng trên dưới 70 tuổi, bảo ngôi nhà và cái quán này có từ thời người chị của cha bà để lại, tới nay cũng đã 90 năm, mọi thứ trong nhà cho đến thức ăn bán cho khách đều giữ y nguyên, không thay đổi chút gì.

Còn nữa, đi đến thành phố Stavanger để tham quan Preikestolen or Prekestolen, tiếng Anh gọi là Preacher's Pulpit hay Pulpit Rock, một trong những điểm du lịch nổi tiếng của Na Uy, leo lên vách đá dốc đứng cao hơn 600 mét, nhìn xuống biển sâu hút phía dưới. Ở đây có một địa điểm mà du khách nào đã tới đây cũng phải tìm đến và chụp cho được cái hình khoe với thiên hạ, đó là một tảng đá lớn nằm kẹt giữa hai vách núi, du khách phải leo xuống đứng trên tảng đá này, chụp xong tấm hình lại leo lên.
Hay vùng phía Bắc nổi tiếng với khí hậu lạ lùng-nửa năm hầu như chỉ có ngày không cò đêm, nửa năm hầu như chi có đêm không có ngày, với ánh sáng cực quang nhiều màu sắc, đẹp lạ lùng trên bầu trời v.v…

                                                            Preikestolen. Ảnh: internet.

Dù đi du lịch ở bất cứ đâu tại Na Uy, thiên nhiên cũng trải dài chung quanh, người thì ít và không hề có cảnh chen lấn, tranh giành hay vội vã bất cứ chuyện gì, tất cả đều thong thả, thư giãn. Thời gian và cả nỗi lo lắng đều không tồn tại. Và chính giữa những khung cảnh ấy, người ta có thể sống chậm lại, thưởng thức từng giọt café đắng trên lưỡi, lắng nghe hơi thở của chính mình, tiếng cười, ánh mắt của người yêu dấu, và lắng nghe thiên nhiên, để thấy thật ra cuộc đời chẳng có bao lâu mà phải vội vã chụp giựt, tranh giành, sân si làm gì.

Song Chi

(Blog RFA)

Thế giới rộng mở khi ta buông bỏ cái tôi


Ảnh: Fotolia

                                                                       Ảnh: Fotolia

Trong xã hội hiện đại ngày nay, người ta thường chỉ coi trọng bản thân mình và ngày càng hiếm người thật lòng đặt mình vào hoàn cảnh của những người khác và suy nghĩ cho họ. Khi một người cạnh tranh và đấu đá cho những ham muốn và lợi ích cá nhân, các xung đột sẽ xảy ra không ngừng. Cổ nhân dạy “thanh thản mang lại may mắn và hòa bình tạo ra giàu có” là rất đúng. Chúng ta chỉ nhận được một điều gì khi chúng ta cho đi, và chỉ thu hoạch sau khi đã lao động chăm chỉ. Khi một cá nhân bỏ qua cái tôi của mình, anh ta sẽ thật sự cảm nhận được cảnh giới tinh thần của “Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” (sau khi qua rặng liễu tối, sẽ là hoa tươi và một ngôi làng phía trước).

Có một câu chuyện kể rằng thời xưa, một người bị lạc trong một sa mạc. Trên bờ vực của cái chết, ông phải đối mặt với những cơn đói và khát không thể chịu đựng nổi. Tuy nhiên, ông vẫn lê từng bước chân nặng nề tiến về phía trước. Cuối cùng, ông đã tìm thấy một túp lều nhỏ bị bỏ hoang một thời gian dài. Phía trước của túp lều có một máy bơm nước, nhưng nó không chứa một giọt nước nào. Trong cơn tuyệt vọng, ông bất chợt nhận thấy một ấm đun nước để cạnh máy bơm. Miệng của ấm đun nước đã được đóng bằng một mảnh gỗ và một tờ giấy nhỏ đã được đặt trên ấm đun nước cho biết: “Hãy đổ nước trong bình đun nước này vào trong máy bơm trước sau đó mới có thể bơm nước. Nhưng xin hãy nhớ đổ đầy nước vào các bình này trước khi rời khỏi đây”. Sau khi đọc xong, ông cẩn thận mở tấm gỗ ra và nó thật sự có nước.

Vào thời điểm đó, người đàn ông đã phải đối mặt với một lựa chọn khó khăn: Hoặc là ông sẽ đổ nước vào cái bình và có thể nước sẽ không còn chảy ra từ vòi nước nữa và ông sẽ chết khát ở nơi hoang mạc này, nhưng nếu ông uống chỗ nước đó và cứu mạng sống của chính mình thì những người đến sau đó sẽ không có hy vọng. Sau một lát do dự, ông cảm thấy như có một cảm hứng tuyệt diệu mang đến cho ông sức mạnh và ông quyết định làm theo những chỉ dẫn ghi trên tờ giấy. Nước đã chảy ra và ông uống cho đến khi thỏa mãn cơn khát đã giày vò ông. Sau khi nghỉ ngơi một chút, ông đổ nước vào đầy bình chứa, đậy nắp lại và ghi thêm vào tờ giấy nhỏ là:“Xin hãy tin tôi, những điều ghi trên tờ giấy này là thật và chỉ khi bạn dẹp bỏ được sự lo ngại về sự sống chết, bạn mới có cơ hội để tận hưởng vị ngọt của làn nước suối”.

Buông bỏ cái tôi là đức tính hy sinh cho những người khác và cũng là một tinh thần cao cả. Khi một người thật sự đặt tự ngã của mình xuống, trí tuệ sẽ xuất hiện giúp anh ta phân biệt được đâu là chân đâu là giả, và anh ta sẽ nhận được những phần thưởng bất ngờ. Mặc dù trong thế giới này, không phải lúc nào ta cũng nhận lại được ngay sau khi cho đi, nhưng chỉ khi cho đi, ta mới có thể nhận lại và có cơ hội để tận hưởng làn nước mát lành.

Tác giả: Guan Ming | Dịch giả: Serena D

(Đại Kỷ Nguyên)

Lê Phương Dung - "Sống Chậm"



Giữa guồng quay vô tận của thời gian, áp lực của cuộc sống, của công việc, người ta bắt đầu thấy chóng mặt, ngột ngạt… thì khái niệm sống chậm không còn là điều gì đó quá mới mẻ. Nhưng sống chậm như thế nào cho đúng, sống chậm như thế nào cho đủ và thấm thía thật sâu ý nghĩa của sống chậm thì thật là không phải dễ.

Sống chậm! Chậm lại để không hời hợt, chậm lại để nuôi chín cảm xúc, để lắng nghe nhịp chảy của cuộc sống, nhịp chảy của chính con tim mình, để nhận ra điều gì thực sự là cốt lõi, điều gì chỉ là thoáng qua…

Bạn hãy nhìn cách các dòng sông đi, nó uốn lượn. Bạn hãy nhìn vào con đường cao tốc. Nếu mà là trên một hoang mạc không vật cản, nó là một vệt thẳng tắp. Con người muốn đi nhanh, có lẽ là bởi họ biết cuộc sống của mình hữu hạn và ngắn ngủi. Một đời người dài là thế, có khi chưa bằng một cái chớp mắt của vũ trụ.

Tự nhiên sống chậm vì tự nhiên không mục đích. Nhưng con người lại là một tạo vật sống có ý thức và có mục đích. Dù biết rằng đôi khi vì quá nghĩ đến mục đích mà bỏ qua nhiều điều thú vị trên đường đi.

Sống chậm, tôi nghĩ không phải là một cách sống đối nghịch với cách sống nhanh. Nó cũng không biện minh cho cách sống lờ đờ không mục đích, không lý tưởng.

Tôi thì đồ rằng, những người đầu tiên nghĩ đến sống chậm là những người sống nhanh nhất, nó là một cách tự nhắc nhở để điều hòa, để nhắc nhở rằng con đường còn dài và cần giữ sức, cần tái tạo, để thực sự là sống, chứ không phải là phi như bay trên đường đời.

Tôi cũng là một người vội vã. Nhưng nếu một buổi sáng nào đó, chuẩn bị đi làm, đột nhiên trời đổ mưa thật to, thì khả năng lớn là tôi sẽ quay vào nhà, pha một ly sô cô la nóng, tự thưởng cho mình việc đọc một cuốn sách nào đó trong lúc ngắm mưa ngoài ban công.

Nhà báo Lê Phương Dung
Sống nhanh hay sống chậm với tôi là sự lựa chọn của thời điểm. Nếu đi quá nhanh, tôi cũng sợ rằng mất đi những cảm xúc nho nhỏ, thậm chí là mất đi những khoảnh khắc đẹp nhất. Một con đường nhiều lá vàng, một khoảng trời nhiều gió, một cốc cà phê thật ngon, một quyển sách thật hay, hay đơn giản chỉ là một chậu cây cảnh đẹp...

Nói cho cùng thì định luật vạn vật hấp dẫn được Isaac Newton phát hiện ra khi nằm nghỉ dưới một gốc táo. Ý tưởng về khinh khí cầu đến khi người phát minh ra nó ngồi trên một bãi biển và ngắm bầu trời...

Nhưng tôi cũng sợ là nếu sống quá chậm, tôi sẽ chẳng kịp tặng cho cuộc sống này được điều gì, vì tôi chẳng có gì ngoài cái cảm xúc nhỏ nhoi cho riêng bản thân mình.

Tôi nghĩ đến một người bạn tôi quen. Đó là một con người đang sống nhanh, nhưng sống nhanh một cách ý nghĩa, cảm thấy mình tồn tại một cách hoàn hảo trong sự bận rộn. Chẳng phải như thế cũng thú vị lắm sao! Để giữa những lúc nghỉ ngơi giữa giờ, người bạn ấy có thể nhắn cho tôi một cái tin rất… “sống chậm”.

Bởi vì cuộc sống là một bản nhạc tuyệt vời, cũng có khi là một bản rock ồn ào cuộn sôi, cũng có khi là một khúc ballad dịu dàng chậm rãi... Vậy thì đâu có gì phải băn khoăn về sống nhanh hay sống chậm! Cứ sống để sau này, khi nằm xuống cảm thấy mình sống đủ và không hối tiếc.

Có ai đó đã nói: “Cuộc sống quá ngắn ngủi nên hãy hôn thật chậm, cười thật tươi, yêu thật chân thành và tha thứ thật nhanh”.Đấy, cái gì đáng nhanh thì nhanh, cái gì đáng chậm thì chậm. “Sống là không chờ đợi”, câu slogan quen thuộc (của một nhãn hàng) cũng đã trở thành phương châm sống của không ít người, đặc biệt là những người trẻ. Mỗi ngày sống của chúng ta với biết bao nhiêu điều mắt thấy, tai nghe để thấu hiểu và trải nghiệm bằng cách này hay cách khác đã đang thấp thoáng hay hiện hữu trong trí óc chúng ta. Và trong đời sống “phi mã” có biết bao cảnh đời đang đứng lại?

Cuộc sống là muôn mảnh ghép. Chúng ta cảm nhận được bao nhiêu chất ấy trong cuộc sống này? Hạnh phúc nhất là được sống, dù ở thời điểm nào. Cần lắm một góc sống chậm để được sống đầy đủ hơn với cuộc sống, để đừng bao giờ sống thiếu khi đã được sống!

Chậm lại để không hời hợt, chậm lại để nuôi chính cảm xúc, để lắng nghe nhịp chảy của cuộc sống, nhịp đập của chính con tim mình, để nhận ra điều gì thực sự là cốt lõi, điều gì chỉ là thoáng qua… Chậm lại để nhìn lại. Chậm lại để… nhanh hơn.

Sống chậm dường như kéo ta bước chậm lại, đưa con người trở về với bề sâu, bề xa, những góc khuất trong tâm hồn, chầm chậm lắng nghe và suy ngẫm.

... Có một nhà văn đã viết thế này: “…Tôi sẽ tập ăn chậm để thấy vị ngọt của hạt gạo quê xứ nghèo, tập đi chậm để thấy hai hàng cây bên đường thay lá, tập sống chậm lại, chậm lại để nhận thấy tình đời, tình người lấp lánh bên tôi…”.

Sống chậm - đó là những lúc họ ngồi trong những quán cà phê, trầm ngâm suy nghĩ về cuộc sống, tự hài lòng với những gì mình đang có, và cảm thấy rất vui vẻ, hạnh phúc. Còn sống chậm theo kiểu sống mòn thì không nên chút nào.

Cũng tùy hoàn cảnh. Lúc còn trẻ, niềm tin, năng lực, sự năng động tràn đầy, bảo người ta sống chậm thì hơi khó. Trong khi cơ hội và thách thức còn đặt ra cho họ.

Nhiều người vẫn sống nhanh, phấn đấu, và họ cảm thấy hài lòng với cuộc sống đấy thôi! Với họ, sống là vươn lên, nỗ lực hết mình, và họ tìm thấy niềm vui với thành công đạt được.

Cũng tùy vào hoàn cảnh, ai đó sẽ nhận thấy cần sống chậm lại một chút, dành nhiều thời gian thư giãn, chiêm nghiệm và tìm kiếm thêm tình yêu thương... Học thiền, tập yoga, tĩnh tâm bằng trà đạo… là những giải pháp “sống chậm” của nhiều người thời nay. Hãy hòa mình với thiên nhiên và tận hưởng tận giây phút hạnh phúc trong hiện tại.

Đôi khi bạn chỉ cần nhắm mắt lại, chỉ vài phút thôi, bạn cũng có thể cảm nhận được ý nghĩa cuộc sống.

Đôi khi bạn chỉ cần ngừng chạy, chỉ vài phút thôi, bạn cũng có thể cảm nhận được nhịp điệu cuộc sống.

Đôi khi bạn chỉ cần im lặng, chỉ vài phút thôi, bạn cũng có thể lắng nghe được những điều kì diệu của cuộc sống.

Đôi khi bạn chỉ cần một mình, chỉ vài phút thôi, để bạn hiểu thêm về chính mình.

Ngoài việc bạn phải hòa mình với thiên nhiên, sống ý nghĩa, chậm lại để nhanh hơn ra bạn nên có 1 sở thích hết sức thú vị đó là nuôi thú cưng hay trồng cây xanh trong nhà. Sẽ giúp cho bạn đạt được cấp độ "Sống Chậm" sinh động hơn.

Hãy sống chậm lại và cảm nhận", mỗi người đôi khi hãy để mình sống chậm hơn một chút để quan sát con người xung quanh, để lắng nghe những âm thanh rất đỗi thân thương, để tìm kiếm những vẻ đẹp bình dị, để gạn bớt những lo toan, những vội vã trong tâm trí, cảm nhận từng phút giây, từng khoảnh khắc của cuộc sống kỳ diệu và để hi vọng về một ngày mai tươi mới. Xin chúc các bạn ngủ ngon trong nhịp sống chậm cùng tôi nhé.

Lê Phương Dung

(FB Lê Phương Dung)